MẤT MÁT
Bởi yêu quá nên trở thành vị kỷ
Để ghen hờn mờ tâm trí xót xa
Muốn cầu mong đổ vỡ đến người ta
Để hạnh phúc không vui hoà duyên mới
Tôi vẫn ước, vẫn mong chờ, vẫn đợi
Trong đau thương, trong mất mát não nề
Nhìn mặt hoa thêm ủ dột ê chề
Người đau một, lòng tôi đau muôn vạn
Tôi không có thơ tình đem đi bán
Cuộc đời tôi toàn những đắng cay thôi
Buồn đeo tôi khi mở mắt chào đời
Vui một thoáng, tiếp theo nhiều hận tủi
Trong cơn mơ, người biến thành con muỗi ...
Ái Hoa
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét