lẽ đâu chẳng thấu tình anh
mà em lại nỡ đoạn đành lìa xa
vườn xưa dấu bướm nhạt nhoà
còn vương lối cũ hương hoa thuở nào
gió đông ngoảnh mặt chửa chào
cánh đào e ấp bên rào giậu thưa
sương treo nửa giọt đung đưa
để cay để đắng cho vừa bụng ai
trà thơm nâng chén ngang mày
bâng khuâng tưởng bóng loay hoay giở hình
Bích Câu đối đũa cùng tranh
tỉnh cơn say mới thấy mình phàm phu
mấy năm mộng ước phù du
phút giây tương hội cơ hồ vụt rơi
vắng em cây cỏ biếng cười
nắng xanh xao úa mây rời rã tan
vắng em biển lặng trăng tàn
cát ôm trĩu nhớ sóng mang nặng sầu
tim không ai cứa mà đau
mắt chẳng ai cào lệ ướt hoen mi
Ái Hoa
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét