Danh sách Blog của Tôi

Danh sách Blog của Tôi

Thứ Sáu, 17 tháng 8, 2018

CHỬ ĐỒNG TỬ VÀ CÔNG CHÚA TIÊN DUNG

CHỬ ĐỒNG TỬ VÀ CÔNG CHÚA TIÊN DUNG


Có người trai trẻ ở ven sông
Hiếu thảo thờ cha trọn tấm lòng
Nghèo khó, hai người chung một khố
Ra đường kẻ mặc, kẻ nằm không

Trước phút lâm chung mới dặn dò
Nợ trần cha dứt chớ buồn lo
Khố kia con giữ mà chi dụng
Người chết thân trần khỏi đắn đo

Thương cha Đồng Tử chẳng tuân lời
Khố liệm thây cha, tế đất trời
Giá lạnh che mình không mảnh vải
Bóng ngươì nhác thấy, nhảy sông bơi

Ngày ngày bắt cá ở trên sông
Đổi gạo thuyền buôn đỡ đói lòng
Đêm tối lên bờ nằm bụi nghỉ
Tấm thân trần trụi sợ người trông

Trong triều công chúa tự Tiên Dung
Diện mạo như hoa, đẹp não nùng
Mày liễu môi son hồng má thắm
Mắt huyền da ngọc sáng trời đông

Bao kẻ công hầu lén ước mơ
Công nương trong dạ vẫn thờ ơ
Cái vòng cương toả tâm đà chán
Chỉ thích nhàn du khắp bến bờ






Nàng đến nơi đây một buổi chiều
Ngựa người xao xác, tiếng hò reo
Dân làng kinh sợ tìm nơi lánh
Bến vắng mênh mông ngọn thuỷ triều

Đồng Tử chôn mình dưới cát sâu
Nguyện cầu công chúa chẳng chơi lâu
Thân trần sao dám cho người thấy
Đợi hết quan quân sẽ ngóc đầu

Công chúa xem qua cảnh hữu tình
Chợt thèm dòng nước mát trong xanh
Lệnh truyền thị nữ quây màn kín
Cổi áo phô bày ngọc trắng trinh

Mát lành gáo nước xối vô tình
Cát chảy trôi đi lộ vóc hình 
Của chàng trai trẻ đang run rẩy
Công chúa ngỡ ngàng đứng lặng thinh

Ngẫm nghĩ sai quân lấy áo quần
Đưa chàng trai mặc tạm che thân
Đầu đuôi gạn hỏi cho tường tận
Nghe chuyện khen thầm kẻ hiếu nhân

Liếc chàng tướng mạo cũng oai phong
Công chúa bỗng nhiên xao xuyến lòng
Thầm nghĩ lương duyên trời sắp đặt
Tơ hồng chỉ buộc trớ trêu không ?

Đám cưới đơn sơ được cử hành
Hùng vương bèn nổi trận lôi đình
Thẹn nàng tự lấy nơi hèn kém
Xuống chiếu từ con dứt phụ tình 




Công chúa không về ở lại đây
Cùng chồng buôn bán sống qua ngày
Trời thương công việc càng thêm phát
Vốn lớn buôn xa tận bể Tây

Đồng Tử ngày kia ghé đảo Nam
Bồng lai cảnh trí thật siêu phàm
Dạo chơi gặp một người phương sĩ
Kinh sách cùng nhau vui luận đàm

Tặng chàng lưu niệm lúc chia tay
Gậy trúc , nón tơi bảo vật này
Về đến quê nhà chàng rủ vợ
Lánh trần tìm đến cõi trời mây 

Đêm khuya lỡ bước chốn đồng hoang
Bốn phía mênh mông chẳng xóm làng
Chống gậy bên đàng, ngồi xuống nghỉ
Nón tơi đầu gậy để che sương

Hơi lạnh vừa tan dưới ánh dương
Đất bằng đà thấy sự phi thường
Lâu đài thành quách từ đâu mọc
Quân lính oai nghiêm gác tứ phương

Hùng vương nghe báo có quan quân 
Bèn cử người đi dẹp loạn thần
Tướng sĩ trong thành xin chống cự 
Nàng khuyên họ giữ đạo trung quân

Quân triều hùng hổ tới giương oai
Trời đã hoàng hôn tắt nắng rồi
Đóng trại bên kia sông tạm nghỉ
Chờ trời sáng rõ hãy ra tay 



Tia nắng vừa len qua kẽ đêm
Lâu đài bay mất biết đâu tìm 
Đất bằng sụt lở thành đầm rộng
Dân mới kêu là đầm Một Đêm

Sử chép sau này Triệu Việt Vương 
Chống quân xâm lược của nhà Lương
Mặt đầm chôn xác bao quân giặc
Suốt mấy năm qua đã tuyệt đường

Tương truyền họ Triệu lập đàn chay
Cầu đảo thần nhân giúp một tay 
Đồng Tử cưỡi rồng bay xuống tặng
Vuốt rồng đeo mũ mạnh ai tày

Từ đó Việt Vương chẳng khó khăn
Chém đầu tướng giặc tên Dương Sằn
Thu hồi độc lập cho nòi Việt
Hậu thế còn lưu mãi đức ân

Ái Hoa

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét