SAO ANH NỠ ĐÀNH QUÊN!
Anh hỏi xong rồi lại lãng quên
Em buồn một nỗi khó nêu tên
Nào như đứa trẻ nằm ăn vạ
Cũng chỉ người dưng ngại bắt đền
Nén tủi âm thầm chui tới góc
Ngăn sầu lặng lẽ đứng sang bên
Đêm về gác lạnh hoài trăn trở
Xua mãi không tan được não phiền.
Phương Nguyên
07/02/2018
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét