CUỘC SỐNG BUỒN
Cuộc sống thường là chẳng mấy vui
Chờ đêm tĩnh mịch để chôn vùi
U sầu buổi lạnh rồi nhanh hết
Quạnh quẽ đường dài sẽ chóng lui
Trước ngõ trà mi bừng toả sắc
Ngoài hiên nguyệt quế thoảng đưa mùi
Mà lòng vẫn đọng bao phiền não
Biết đến khi nào mới thể nguôi.
Chiều Sông Quê
TỰ NHỦ
Cho dù chỉ có tẹo niềm vui
Cũng phải vươn lên... chớ tự vùi
Gửi triệu ân tình thanh thản ghé
Trao ngàn nghĩa cử não phiền lui
Sau nhà dặm cúc chờ xem nõn
Trước cửa trồng lan đợi hưởng mùi
Lúc rảnh vào phây cùng xướng họa
Thế là khổ sở đã dần nguôi
:P

18/01/2017
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét