Nhớ...Ngựa
Anh về phố núi lao xao gió
Thoảng cánh ti-gôn dưới góc hè
Tiếng buồn nhạc ngựa giờ thôi gõ
Chỉ mãi lạnh lùng những tiếng xe
Phố núi bây giờ thay đổi quá
Nhà cao, cửa rộng đứng chen vai
Nhìn anh như thể người xa lạ
Lỡ lạc đường về biết hỏi ai ?
Thuở nhỏ anh thường theo chân ngựa
Mỗi chiều leo núi hái sim ăn
Giờ anh leo núi bằng xe máy
Cởi bỏ giầy Tây uống rượu cần
Đường đất gập ghềnh thành thẳng tắp
Đèn hoa giăng mắc phố muôn màu
Anh tìm xe ngựa mà không gặp
Xe khách chạy dài giữa nỗi đau
Bao năm xa núi chưa quên được
Anh vẫn quê mùa, vẫn thế thôi
Chỉ thương vó ngựa - hồn sơn cước
Đã trở thành dĩ vãng xa xôi...
Hàn Phong
Cho Lần Gặp Cuối
Em chờ mấy tiếng bên khung cửa
Ngắm cánh ti gôn rụng trước hè
Thầm nguyện anh đừng quên lời hứa
Hay đừng giữa lối nổ ruột xe 

Gió vẫn lạnh lùng man mác thổi
Sương buồn chạm xuống buốt đôi vai
Trời khuya khoắt lắm em còn đợi
Đợi hoài ai có biết chăng ai
Đây gốc me già in kỷ niệm
Ngày xưa quả chín hái em ăn
Thẹn thùng bối rối rồi quay mặt
Lí nhí vài câu “Bé hỏng cần!”
Anh khờ nói vậy mà tin thật
Quay lưng chẳng thấy má tươi màu
Đâu dè từ đó anh đi mất
Em về chìm nghỉm dưới cơn đau
Mười năm có lẻ người quay lại
Hẹn lần gặp nữa để rồi thôi
Gật đầu chấp nhận trong mê dại
Dẫu biết tình giờ đã phai phôi.
Phương Nguyên
28/11/2017
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét