Chiều Thứ Bảy
Cứ mỗi chiều thứ bảy
Lại nghe lòng buồn tênh
Phố ngoài kia tấp nập
Nơi đây vẫn một mình
Cứ mỗi chiều thứ bảy
Lại nghe hồn chơi vơi
Dù ngày mưa bữa nắng
Nỗi cô đơn không rời
Cứ mỗi chiều thứ bảy
Lại nghe mình già thêm
Đời mong manh như lá
Vàng rơi nơi xó thềm
Người ơi chiều thứ bảy
Người có buồn hay không
Có thấy hồn lạnh lẽo
Dù ngoài kia nắng hồng
Đã bao chiều thứ bảy
Trôi qua trong đợi chờ
Ước một lần gặp lại
Cho vẹn tròn giấc mơ...
Phương Nguyên
08/08/2015
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét