Đợi chờ hoài mà chẳng thấy anh đâu
Em khắc khoải lệ ướt đầm khóe mắt
Phố nhộn nhịp chiều tan tầm. Nắng tắt
Em phải về anh ạ... phải về thôi
Đêm xuống dần thời gian lặng lẽ trôi
Qua lối nhỏ chợt bàn chân bối rối
Anh đứng đó thong dong như chẳng vội
Đang vui đùa cùng một bé xinh xinh
Tránh đường đi cho anh chẳng thấy mình
Em chết lặng nghe trái tim rạn vỡ
Ngăn dòng lệ, cố điều hòa nhịp thở
Tự dối lừa người đó chẳng là anh
Ngủ chập chờn mong trời sáng thật nhanh
Đến chỗ hẹn đợi chờ như vẫn đợi
Anh không tới... đợi hoài anh chẳng tới
Em phải đi rồi... kẻo trễ chuyến tàu trưa...
Phương Nguyên - 26/3/2015
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét