Ta về khép cửa hồn ta lại
Để khỏi bao giờ nhung nhớ ai
Mỗi lúc chiều buông và nắng nhạt
Hết nghe trĩu nặng nỗi u hoài
Hoa cứ cười đi, gió cứ bay
Thời gian lặng lẽ đếm đong ngày
Ừ thôi tóc điểm sương rồi đấy
Tuổi cũng trôi dần lọt kẽ tay
Chẳng thấy vui gì buổi sáng nay
Đường me lá rụng xác xơ đầy
Vài bông phượng vĩ còn lưu luyến
Vẫn mãi tươi hồng giữa tán cây
Có mộng gì đâu, ước gì đâu
Mà sao chất chứa nỗi buồn đau
Người xa thăm thẳm bao giờ gặp
Gặp cũng còn chăng ánh mắt đầu?
Phương Nguyên.
11/11/2014
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét